Phong tỏa khẩn cấp, tịch thu 100kg vàng do một nông dân phát hiện trong núi sâu
(Thị trường tài chính) - Toàn bộ số vàng ông Lưu tìm được đều bị tịch thu.
Năm 1980, tại ngôi làng hẻo lánh ở Sơn Tây (Trung Quốc), ông lão họ Lưu (tên nhân vật đã được thay đổi) lên núi đốn củi đột nhiên phát hiện ra một hang động ẩn mình dưới gốc cây.
Ông lão rất tò mò nên bước vào hang và thật bất ngờ bên trong chứa một lượng vàng lớn. Ông vô cùng vui mừng liền đổ hết củi trong giỏ tre của mình và chất đầy những thỏi vàng rồi đem về nhà.
Vừa về đến nhà, ông đã khoe khoang với họ hàng và bạn bè, thậm chí còn mời họ đến xem. Tuy nhiên, tất cả đều không tin đó là vàng thỏi và đoán chúng được làm bằng kim loại khác. Nhưng ông lão vẫn khăng khăng, cắn thử và phát hiện ra đó là vàng thật.

Gia đình ông đã tìm đến một chuyên gia về nhận dạng quặng vàng để xác thực phát hiện này. Kết quả, các chuyên gia xác nhận đó thực sự là vàng. Tuy độ tinh khiết không cao như vàng hiện đại, nhưng vẫn rất có giá trị.
Ông Lưu tìm thấy hơn 100kg vàng, thời điểm đó, việc bán vàng không hề dễ dàng, bởi chỉ ở thành phố mới có những nơi thu mua vàng. Còn ông lão sống ở một ngôi làng nhỏ, việc bán vàng vẫn rất khó khăn. Cuối cùng, ông nghĩ đến việc bán vàng cho ngân hàng. Thế nhưng, ngân hàng là một cơ quan nhà nước, khi lưu trữ một lượng lớn vàng hoặc tiền tệ, nhân viên phải xác minh nguồn gốc của chúng.
Vì thế, lúc nhân viên hỏi ông Lưu về nguồn gốc của những thỏi vàng, ông đã ngập ngừng và không thể đưa ra lý do. Nhân viên ngân hàng nghi ngờ ông có hành động khuất tất nên đã bí mật gọi cảnh sát. Cảnh sát lập tức được điều động và đến thẳng ngân hàng để bắt giữ ông Lưu.
Khi cảnh sát thẩm vấn, ông Lưu thừa nhận đã tìm thấy vàng trong một hang động. Nghi ngờ đó có thể là di vật văn hóa, cảnh sát đã báo các quan chức văn hóa bảo tồn địa phương đến điều tra tại hang động. Sau đó, họ kết luận rằng vàng quả thực là di vật văn hóa và là tài sản của Trương Đồng Thu, một vị quan lớn thời Đường.
Mặc dù hàm lượng vàng không cao như ngày nay do công nghệ nhưng giá trị của số vàng này vẫn rất cao. Ngoài giá trị nội tại của bản thân vàng, giá trị lịch sử của nó cũng rất cao, cung cấp thêm di vật cho nghiên cứu về lịch sử triều đại nhà Đường.

Sau khi nguồn gốc số vàng được làm rõ, ông Lưu không bị coi là kẻ trộm hay buôn lậu cổ vật. Tuy nhiên, cảnh sát nói với ông rằng theo luật pháp quốc gia, vàng được tìm thấy theo cách này phải được giao nộp và việc đem bán là vi phạm pháp luật. Xét cho cùng, di tích văn hóa là tài sản nhà nước và giá trị của chúng không thể chỉ được đo bằng tiền bạc, sự quý giá nằm ở giá trị lịch sử và văn hóa mà chúng sở hữu.
Theo 163





