Phát hiện phiến đá lớn khi thi công ống thoát nước, ban quản lý lập tức phong tỏa hiện trường, xác định kho báu trị giá 11.000 tỷ đồng
(Thị trường tài chính) - Phiến đá được phát hiện có kích thước lớn, cứng và nặng đến mức máy xúc không thể tiếp tục đào sâu.
Năm 1993, trong quá trình xây dựng một tuyến phố thương mại tại thành phố Bành Châu, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, một phát hiện bất ngờ đã làm gián đoạn công việc thi công. Khi đào mương thoát nước, đội công nhân gặp phải một phiến đá lớn, cứng và nặng đến mức máy xúc không thể tiếp tục đào sâu.
Trước trở ngại này, một số người nghi ngờ bên dưới có thể là một ngôi mộ cổ, khiến không khí tại công trường trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, để bảo đảm tiến độ dự án, tổ trưởng công trình vẫn yêu cầu tiếp tục thi công. Sau nhiều nỗ lực, phiến đá được di chuyển sang một bên, để lộ bên dưới là một khe hở nhỏ.
Khi một công nhân dùng đèn pin soi xuống, khung cảnh hiện ra khiến tất cả sững sờ. Dưới đáy hầm sâu khoảng 2m là hàng loạt đồ vật bằng vàng bạc cùng nhiều vật dụng sinh hoạt cổ xưa được xếp đặt bên trong.

Nhận định đây có thể là cổ vật, ban quản lý công trình lập tức phong tỏa hiện trường và thông báo cho cơ quan văn vật địa phương. Các cán bộ và chuyên gia khảo cổ của thành phố Bành Châu nhanh chóng có mặt, tiến hành khai quật ngay trong đêm.
Kết quả khai quật cho thấy hầm chứa này có tổng cộng 351 hiện vật, gồm đồ vàng bạc, đồ sứ, chân đèn và nhiều vật dụng sinh hoạt khác, phần lớn còn được bảo quản trong tình trạng khá tốt. Theo giám định ban đầu, các hiện vật có niên đại vào giai đoạn cuối thời Nam Tống hoặc thời kỳ chuyển tiếp Tống - Mông. Giá trị ước tính của toàn bộ số cổ vật vào khoảng 3 tỷ NDT (hơn 11.000 tỷ đồng).

Do số lượng và giá trị hiện vật vượt quá khả năng xử lý chuyên môn tại địa phương, các chuyên gia Bành Châu đã báo cáo vụ việc lên Sở Văn vật Tứ Xuyên và cơ quan văn vật Trung Quốc. Kết quả thẩm định sau đó xác định 115 trong tổng số 351 hiện vật được xếp hạng là bảo vật quốc gia cấp 1.
Dựa trên văn tự, niên hiệu và hoa văn khắc trên các hiện vật, giới chuyên gia đưa ra nhiều nhận định quan trọng. Nhiều đồ vật bằng vàng bạc cho thấy chủ nhân kho báu là một gia đình có điều kiện kinh tế rất giàu có.
Trên không ít hiện vật xuất hiện chữ “Đổng” hoặc “Đổng Trạch”, cho thấy nhiều khả năng kho báu này thuộc về nhà họ Đổng, một gia tộc lớn tại địa phương. Ngoài ra, một số hiện vật khắc niên hiệu “Thiệu Hy”, cho thấy chúng được cất giữ sau năm 1190.
Từ việc đối chiếu các tư liệu lịch sử, các chuyên gia nhận định kho báu được chôn giấu trong khoảng thời gian từ năm 1235 đến năm 1258, khi quân Mông Cổ mở các chiến dịch tấn công Nam Tống, khiến khu vực Tứ Xuyên rơi vào tình trạng chiến loạn kéo dài. Trước nguy cơ bị tàn phá và cướp bóc, gia đình họ Đổng được cho là đã chôn giấu toàn bộ tài sản cùng những vật dụng quý giá xuống hầm, sau đó đưa gia quyến rời đi lánh nạn về phương Nam.
Tuy nhiên, trong suốt hơn 700 năm tiếp theo, không có bất kỳ hậu duệ nào của gia tộc này quay lại mở hầm chứa. Kho báu vì thế bị lãng quên hoàn toàn cho đến khi được phát hiện một cách tình cờ vào năm 1993, trở thành một trong những phát hiện khảo cổ hiếm có và đầy bí ẩn tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.





