Giẫm đạp kinh hoàng giữa sân vận động sức chứa 50.000 người khiến hơn 300 người chết: Cảnh sát ném bom hơi cay lên khán đài, hầu hết nạn nhân chết vì ngạt thở
(Thị trường tài chính) - Từ một bàn thắng bị từ chối, không ai ngờ việc này lại dẫn tới thảm kịch giẫm đạp tồi tệ nhất trong lịch sử bóng đá.
Vào ngày 24/5/1964, Sân vận động Quốc gia Peru ở Lima đã ghi dấu một trong những thảm kịch đen tối nhất trong lịch sử thể thao, khi một trận bạo loạn lớn nổ ra trong trận đấu vòng loại Thế vận hội Tokyo giữa đội tuyển Peru và Argentina. Thảm họa này không chỉ cướp đi sinh mạng của hơn 300 người mà còn khiến hàng trăm người khác bị thương, biến sân vận động thành nơi tang tóc và đau thương.
Trận đấu hôm đó thu hút 53.000 khán giả đến kín sân. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trận cầu quan trọng, khi Argentina đang dẫn trước với tỷ số 1-0 và thời gian thi đấu chỉ còn đếm ngược vài phút. Peru cần một bàn gỡ để tiếp tục giữ hy vọng, và khi cơ hội đó đến với bàn thắng của đội nhà, sự phấn khích tột độ lan tỏa khắp các khán đài. Tuy nhiên, bàn thắng đó đã không được trọng tài Ángel Eduardo Pazos công nhận. Quyết định này như giọt nước tràn ly, châm ngòi cho cơn thịnh nộ từ người hâm mộ Peru. Toàn bộ sân vận động rơi vào bầu không khí căng thẳng, sôi sục giận dữ.
Trong cơn phẫn nộ, Víctor Vásquez, cổ động viên được đặt biệt danh là “Negro Bomba” (tạm dịch: quả bom đen), đã lao xuống sân với mục đích tấn công trọng tài. Hành động của người đàn ông này đã kích động hàng loạt người hâm mộ khác, dẫn đến một cuộc đổ xô vào sân. Đám đông tràn xuống mặt cỏ, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy. Trước tình hình này, cảnh sát Peru đã nhanh chóng thả chó nghiệp vụ để trấn áp, nhưng điều này chỉ càng làm tăng thêm sự căng thẳng và hoảng loạn. Những con chó tấn công các cổ động viên, và chỉ trong chốc lát, sân bóng biến thành một chiến trường thực sự với gậy và dao được sử dụng trong các cuộc ẩu đả.
Để cố gắng kiểm soát tình hình, cảnh sát đã quyết định sử dụng bom hơi cay. Những đám khói cay xé mắt lan tỏa khắp sân vận động, buộc hàng trăm người hoảng loạn tìm cách thoát ra khỏi sân. Nhưng thảm kịch thực sự xảy ra khi các cánh cửa ở khán đài phía bắc đã bị khóa. Những khán giả không biết điều này, cố gắng chạy thoát, và đám đông dồn ép nhau tại các cầu thang và lối ra. Áp lực từ đám đông quá lớn khiến những người ở phía trước bị ép chặt vào cửa, dẫn đến cái chết thương tâm của nhiều người. Chảy máu trong và ngạt thở là những nguyên nhân chính dẫn đến tử vong, khi những nạn nhân không thể thoát ra khỏi dòng người chen lấn.
Cảnh sát chỉ huy Jorge de Azambuja sau đó đã ra lệnh ném nhiều bom hơi cay hơn, nhưng ông sau này thừa nhận rằng ông không thể ngờ đến hậu quả kinh hoàng mà quyết định này mang lại. Víctor Vásquez bị bắt giữ hai ngày sau đó, nhưng các bên liên quan, bao gồm cả chỉ huy Azambuja và trọng tài Pazos, đều không phải chịu bất kỳ hình phạt nào sau thảm kịch. Trọng tài Pazos tiếp tục sự nghiệp của mình tại Uruguay, trong khi sự mất mát của các gia đình nạn nhân vẫn mãi mãi là vết thương không thể lành.
Kết quả của thảm họa tại Sân vận động Quốc gia Lima là 328 người thiệt mạng và 500 người khác bị thương. Đám đông hoảng loạn, không kiểm soát được cảm xúc đã gây nên những cảnh tượng kinh hoàng tại sân vận động. Những người cố gắng chạy trốn khỏi hơi cay bị dồn ép tại các lối ra và cầu thang, trong khi những người còn lại may mắn thoát nạn nếu ở lại bên trong sân. Bên ngoài sân vận động, các con phố xung quanh cũng không tránh khỏi sự phá hủy. Nhà cửa, cửa hàng và các cơ sở kinh doanh bị hư hại, tạo nên cảnh tượng hoang tàn sau thảm họa.
Thảm kịch bóng đá Lima không chỉ là một mất mát đau thương cho gia đình các nạn nhân mà còn là bài học đắt giá về sự cần thiết của việc đảm bảo an ninh trong các sự kiện thể thao. Từ một trận bóng, bi kịch đã xảy ra do sự thiếu kiểm soát và những phản ứng không đúng mực trong tình huống nguy cấp. Thảm họa này đã để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lịch sử bóng đá và là lời nhắc nhở về tầm quan trọng của an toàn và quản lý rủi ro trong các sự kiện có đông người tham dự.
Ngày nay, khi nhắc lại thảm họa tại Sân vận động Quốc gia Peru, người ta không chỉ nói về một trận bóng định mệnh mà còn nhớ đến những người đã ngã xuống, những tiếng khóc đau thương của gia đình nạn nhân và những bài học lớn lao về cách tổ chức và quản lý đám đông trong thể thao. Bóng đá, môn thể thao vua, vốn là niềm vui và sự gắn kết, đôi khi cũng mang theo những rủi ro khôn lường nếu không có sự chuẩn bị và điều hành phù hợp.